Nhà tôi có hai chị em gái nhưng cả hai lại lận đận tình duyên. Em rể tôi mất sớm,em gái nuôi con trai từ bé tới giờ cháu 15 tuổi rồi. Tôi chia tay chồng lúc con gái còn nhỏ,giờ con tôi 16 tuổi rồi. Tôi may mắn hơn em là có hạnh phúc lần thứ hai với người chồng hiện tại,là người nước ngoài và có thêm hai con chung nữa. Em gái vẫn ở vậy nuôi con đến giờ. Em gái lúc còn chồng cũng khá giả vì chồng làm ăn được,có điều em có tật xấu là chơi cờ bạc,chồng trả cho mấy lần rồi. Khi chồng em mất,em bán cả nhà đi để trả nợ rồi dọn về sống chung với bố mẹ tôi. Hồi ấy tôi mới chia tay chồng,cũng nghèo,không có tài sản gì,về sống cùng bố mẹ. Sau đó hai mẹ con em dọn về sống chung. Bố mẹ tôi có nhà 4 tầng,cưu mang các con,tôi sống chung không có hiềm khích gì với em gái vì mỗi người một việc.
Bẵng đi một hai năm,em gái báo với bố mẹ rằng đang nợ một khoản tiền,khóc lóc cầu xin bố mẹ cứ giúp. Bố mẹ tôi không có tiền,chỉ có căn nhà,vẫn phải trả nợ ngân hàng bằng tiền lương hưu. Tôi là mẹ đơn thân,chỉ đủ tiền nuôi con,đóng tiền ăn cho bố mẹ hàng tháng,không có khoản nào tiết kiệm. Sau bố mẹ tôi phải chấp nhận bán căn nhà đi để trả nợ cho em gái,mọi người cùng dọn về sống ở căn nhà nhỏ hơn bằng tiền dư khi bán nhà. Cuộc sống cứ trôi qua 7 năm liền,tôi không trách hay đòi hỏi gì về ngôi nhà bố mẹ bán để trả nợ cho em gái,bởi tôi không thích tranh giành.
Sau 7 năm một mình nuôi con,may mắn đến với tôi khi đi làm ở công ty nước ngoài,gặp được chồng hiện tại. Anh rất tốt,yêu thương vợ con nhưng chưa bao giờ tôi kể cho chồng về việc của em gái. Đợt dịch Covid 19,đúng lúc chồng tôi ở nước ngoài để làm giấy tờ đưa mấy mẹ con sang định cư,dịch nên anh không về Việt Nam được,tôi phải ở cùng bố mẹ,chăm con một mình. Đùng cái em gái lại khóc lóc báo nơ 300 triệu đồng của xã hội đen. Bố mẹ tôi suy sụp hoàn toàn,xã hội đen mỗi ngày đều đến nhà đòi nợ ầm ĩ,em tôi phải trốn.
Bố mẹ năn nỉ tôi hỏi vay tiền chồng,bảo với số tiền đó chắc chồng tôi lo được. Tôi nói rõ rằng lúc khi tôi sinh,chồng đã cho bố mẹ vợ 200 triệu đồng để làm thêm phòng cho mẹ con tôi ở rồi. Hơn nữa chúng tôi không mua nhà ở Việt Nam vì sẽ định cư ở nước ngoài,tôi không bao giờ hỏi tiền chồng cho gia đình mình vì người nước ngoài họ chỉ biết vợ con thôi,không có trách nhiệm với bố mẹ vợ. Tôi xin tiền chồng cũng chẳng biết nói lý do gì,nói thật có khi chồng sẽ bỏ mẹ con tôi vì nghĩ tôi không tốt,chỉ cần tiền của anh ấy.
Cuối cùng bố mẹ quyết bán căn nhà đi để trả nợ cho em gái tôi,cả nhà lại ra thuê trọ ở vì không còn đủ tiền mua nhà nào nữa. Bố tôi rất đau lòng từ lúc bán nhà. Tôi cắt đứt liên lạc với em gái,coi như nó không tồn tại. Tôi cũng rất giận bố mẹ,vì sao bán mấy căn nhà chỉ vì em trong khi tôi và các con không được gì. Hay bố mẹ nghĩ tôi được chồng cho nhiều tiền hàng tháng,còn em gái khổ hơn? Thế nhưng mọi chuyện đều do em chơi cờ bạc mà ra.
Mọi việc bên nhà mình,tôi đều giấu chồng. Sau dịch,chồng tôi sang lại Việt Nam để làm thủ tục cho tôi sang nước ngoài thì tôi có con thứ ba. Chồng muốn tôi sinh con ở đây,mẹ tròn con vuông rồi làm thủ tục cho em bé sang cùng luôn. Chồng không biết nhà tôi đang ở cùng bố mẹ là nhà thuê,nóng và chật chội,tôi không muốn sinh con ở đó. Tôi nói với chồng về việc muốn mua căn nhà ở đây,dù sao sau cũng đi đi về về còn có chỗ ở. Ban đầu anh phân vân,bảo mẹ con tôi sang kia rồi,cần gì mua,nếu tôi thấy nhà hiện tại không ở được thì thuê nhà khác.
Thực chất tôi luôn lo lắng cho bố mẹ,họ có tuổi rồi mà không có nhà ở,phải đi thuê. Tôi giận bố mẹ bán nhà nhưng cũng thương bố mẹ vô cùng. Tôi định cư nước ngoài rồi thì ai sẽ đóng tiền nhà hàng tháng cho bố mẹ. Tôi sang kia cũng không tiện gửi tiền về cho bố mẹ. Vì thế tôi mong lúc đi,bố mẹ có căn nhà để yên tâm tuổi già. Cuối cùng tôi cũng thuyết phục được chồng mua cho căn nhà 4 tầng mang tên mình.
Giờ bố mẹ bảo cho cả mẹ con em gái về ở cùng,sau tôi không ở đây thì có em gái ở bên chăm sóc bố mẹ. Tôi hỏi chồng,anh đồng ý vì nhà rộng,nhiều phòng. Chồng tôi bảo bán căn nhà đang ở đi,được bao nhiêu trả lại cho anh rồi về sống cùng nhưng anh đâu biết đó là nhà thuê. Chồng tôi bảo nếu bố mẹ tôi không bán nhà,thì sẽ cho em gái tôi thuê nhà tôi,tiền thuê đưa tôi. Trong thâm tâm tôi không muốn em gái và cháu về sống cùng dù tôi không ở Việt Nam. Giờ tôi mua nhà,em cứ nghĩ sẽ được về ở cùng vì bố mẹ tôi quyết chứ không phải tôi quyết.
Tôi nói với bố mẹ,nhà của con thì chỉ bố mẹ và con gái riêng của con được ở,còn người khác tự lo lấy thân. Vì sao bán nhà của bố mẹ rồi giờ lại còn muốn dọn về nhà tôi ở trong khi tôi và em không liên quan gì với nhau nữa từ lâu rồi. Giờ mẹ giận tôi,còn dỗi và bảo không về ở. Tôi nói tùy bố mẹ,con sắp sinh rồi đừng làm con phải suy nghĩ. Thật sự tôi không biết nói với ai,không dám kể với chồng,anh nghĩ tôi đang hạnh phúc lắm,đâu biết tôi nhiều suy nghĩ. Theo các bạn,tôi phải làm gì bây giờ?
Hạnh Ngân