Tôi sinh năm 1991,đã kết hôn và có con trai học lớp 3. Yêu nhanh cưới vội,không tìm hiểu kỹ nên sau hai tháng đã kết hôn. Chồng cũ là người vô trách nhiệm,nợ nần cờ bạc,lô đề nên khi con được 5 tuổi tôi quyết định ly dị,đến nay vừa tròn 3 năm.
Trong khoảng thời gian đấy tôi cũng một mình nuôi con,không quen và dám yêu ai cả. Sau khi bé nhà tôi được 2 tuổi,tôi phát hiện mình bị lupus ban đỏ nên rất tự ti và mặc cảm. Vô tình đi họp phụ huynh lớp con,tôi ngồi cạnh một anh,hai anh em nói chuyện với nhau. Tối hôm đấy,về anh có nhắn tin zalo cho tôi. Anh là bố đơn thân,nuôi một bé gái học cùng lớp con trai tôi.
Chúng tôi cứ thế quen nhau,đến nay được hai năm rồi,chỉ nói chuyện bạn bè bình thường thôi,rất ít khi gặp nhau vì tôi không muốn gặp. Mấy hôm trước anh rủ đi ăn,cho cả hai bé đi cùng. Chúng tôi đi ăn rất vui vẻ,anh đã hôn tôi và tôi cũng hơi rung động,chúng tôi chỉ dừng lại mức đó thôi. Anh bán cây cảnh,bảo rất bận. Trước anh hay nhắn tin bảo tôi sang chơi vì anh bán hàng không đi được. Tôi không thích phụ nữ cứ sang tìm đàn ông nên hay từ chối.
Gần đây anh không nhắn tin,tôi gọi không nghe máy,anh im lặng hoàn toàn. Tôi không muốn tự dưng sang hỏi trực tiếp vì ngại nên cũng im lặng. Mong rằng anh sẽ sớm nhắn lại rủ tôi đi chơi như trước. Phải chăng khi đàn ông chinh phục được rồi sẽ nhanh chán thế sao,mong được các bạn chia sẻ.
Thùy Trang