Đọc bài "Tôi run cầm cập,trốn vào phòng mỗi khi mẹ chồng tới nhà chơi",tôi xin chia sẻ câu chuyện của mình. Trước đây tôi có cảm nhận rất tệ mỗi khi mẹ chồng lên ở chung,cứ nghĩ như bạn là sợ mẹ chồng. Sau này,tôi mới hiểu ra không phải mình sợ mẹ chồng mà sợ mối quan hệ giữa bà và chồng mình. Dù vợ chồng đã có giao ước sẵn trước cưới nhưng những gì mẹ chồng can thiệp vào qua việc dạy dỗ con trai trong hôn nhân đã phá vỡ gần hết. Chưa kể nếu không nghe theo lời bà,bà sẽ tìm cách làm cho chồng tôi có cái nhìn ác cảm với vợ. Tình cảm vợ chồng dù thắm thiết mấy cùng lắm ba năm phai nhạt dần,không thể sánh bằng tình ruột thịt gắn bó mấy chục năm.
Mẹ chồng tôi còn có cái kiểu "giữ rịt" lấy con trai như cách trao đổi "sự nghe lời" của con dâu. Chồng tôi chẳng hơn gì những người chồng khác: ở gần mẹ nghe lời ngọt nhạt riết cũng sinh cáu gắt và xa cách vợ con. Muốn không còn sợ mẹ chồng,chị em chỉ cần giữ mức xã giao với nhà chồng,tạo giới hạn nhất định,đừng quá thân thiết hay hạ mình,coi như có người cùng nuôi con,sòng phẳng với nhau,giữ đúng cam kết hôn nhân là được. Cái gì càng mong cầu,người khác càng không cho mình,càng muốn lấy đi. Nhiều khi bơ đi,tình cảm lại chạy theo mình.
Mai Lệ