Lúc viết lên dòng tâm sự này,tim tôi đau thấu tận trời xanh. Hôn nhân của tôi bước sang năm thứ 12,chồng bài bạc,vũ phu,rượu chè và độc miệng mỗi lần chửi bới vợ. Rất nhiều người nói sao không bỏ đi,nhưng tôi còn yêu còn thương và mong muốn con có đủ cha mẹ. Những lúc bình thường,chồng cũng quan tâm: tôi ốm đau,anh mua thuốc,mua đồ ăn,làm việc nhà; đi đâu ăn cùng bạn bè cũng rủ vợ. Tôi nhìn vào điểm tốt đó để níu giữ cuộc hôn nhân này.
Từ ngày con được chín tháng,tôi chưa đi làm được,chồng sỉ nhục,so sánh và nói bóng gió tôi ăn bám. Từ khi con hơn một tuổi đến giờ là 10 tuổi,tôi đi làm và không cầm tiền của anh. Rồi tôi dùng tiền tiết kiệm của mình đầu tư kinh doanh khách sạn cho chồng,anh kêu tôi nghỉ việc văn phòng để phụ làm. Muốn có thời gian đưa đón và chăm sóc con đi học nên tôi nghỉ và ở khách sạn làm luôn. Làm được bảy tháng,anh đánh đập tôi ba lần chảy máu đầu phải đi khâu,lần ba mũi,lần hai mũi,một lần chảy máu nhưng không đi bệnh viện.
Anh nghi ngờ tôi giấu tiền,nói tôi nuốt hết tiền lời,trong khi đó tôi vẫn thống kê các khoản gửi cho anh. Sau lần đánh thứ nhất,tôi đưa anh cầm hết tiền,chỉ bảo tháng trả công cho tôi như tiền lương thuê người ngoài. Nhưng rồi đánh lần hai,lần ba cũng chỉ vì những lý do hết sức đơn giản liên quan đến việc xếp phòng,dọn phòng. Có những lúc,anh chửi thậm tệ nhưng tôi nhịn,đến mức tôi đi tắm cho con,đi nấu ăn anh vẫn chửi. Chịu không nổi,tôi mở lời cãi lại,chỉ đợi vậy,anh lao vào đánh.
Vừa rồi là lần thứ ba anh đánh tôi đi khâu ba mũi và đuổi hai mẹ con đi. Tôi chấp nhận ra đi,đưa con theo,lang thang thuê phòng trọ,ổn định xong rồi tìm việc làm. Tôi nhắn tin đòi lại số tiền đã bỏ ra đầu tư khách sạn. Tiền tôi đi vay trả nợ bài bạc cho anh,đưa anh làm nhà tổng là 300 triệu đồng. Tôi đòi như vậy có cạn tình cạn nghĩa không? Nhưng tôi muốn đòi cho con.
Khách sạn làm ăn tốt,nhà anh nhà cao cửa rộng,tôi nghĩ mình không thể nào làm cho người khác hưởng như vậy được. Con đi nhưng chồng không một lời gọi hỏi xem con thế nào. Ông nội đi rêu rao nói xấu tôi,bảo khi nào tận mắt thấy quyết định ly hôn của tòa,ông sẽ cho chồng tôi tiền để trả đủ nợ cho mình. Cái gì chồng tôi cũng kể lể với anh em,họ hàng bên nội,nhưng đâu kể đúng sự thật,thêm bớt và nói xấu vợ đủ đường.
Mười hai năm qua,tôi hy sinh tất cả nhưng giờ cay đắng mình là người nhận hết. Tôi là người phụ nữ của gia đình,sáng đi làm,tối về lo cho chồng con,không ăn chơi,chưa bao giờ nói hỗn hào với bố mẹ chồng,anh em bên chồng,ăn không dám ăn,mặc thì mua đồ rẻ tiền. Ngoại hình được nhiều người đánh giá là xinh đẹp. Giờ mỗi tối nhìn con gái ngủ mà nước mắt cứ chảy ra,thương con đến đau lòng. Nhiều khi trách bản thân để con phải khổ. Nhà cửa,khách sạn có,con không được ở,phải theo mẹ rong ruổi ở những căn phòng trọ chật chội,nóng nực. Thương con bao nhiêu,tôi lại hận chồng,hận bên nội chỉ biết bênh con trai mà bất chấp đạo lý làm người.
Mong mọi người cho ý kiến để tôi lấy động lực ly hôn và sống thật tốt để nuôi con. Tôi đã nộp đơn lên tòa và đang đợi giải quyết.
Thảo Linh