Tôi là một người ngu muội. Thứ nhất,tôi không biết chồng đi làm lương được bao nhiêu,anh nói được 10 triệu là 10 triệu,được 20 triệu là 20 triệu,đại loại có lương là trả nợ hết,không dư đồng nào để ăn uống. Điện thoại anh để mật khẩu,nay tôi hỏi thì mai thay,tôi không kiểm tra được gì.
Thứ hai,tôi phát hiện ngoài khoản nợ một tỷ đồng của hai vợ chồng ra (tháng trả 11 triệu đồng),anh còn nợ thêm 70 triệu đồng tín dụng (tháng trả 6 triệu đồng) nhưng không biết dùng vào việc gì. Hỏi nhưng anh bảo "vay thì vay,cứ hỏi vay làm gì để làm gì".
Thứ ba,không có tháng nào dư nổi 10 nghìn đồng trong nhà. Nhiều khi muốn mua đôi tất,hỏi chồng không có,muốn mua dây buộc tóc cũng không xong.
Thứ tư,tôi cứ phải nợ tiền thức ăn,nợ tiền sữa bỉm,vay tiền hiếu hỉ.... Cuối cùng trong vòng từ tết ra đến giờ,tôi nợ 17 triệu rồi,không biết lấy đâu để trả bây giờ.
Nói chung tôi dại dột quá,mong sao các con khỏe mạnh,mau lớn để đi làm chứ cứ thế này tôi trầm cảm mất. Chán nản quá,tôi chẳng nghĩ được gì nữa.
Thu Vân